VÀ ARSENAL CỦA HIỆN TẠI (2013-?)
Dấu hiệu đầu tiên của chiến lược chuyển nhượng mới đến từ Hè 2012, khi Wenger đem về Lukas Podolski, Olivier Giroud và Santi Cazorla – bộ ba ở đẳng cấp hoàn toàn khác so với những tân binh ông chiêu mộ trước đó.
Wenger đã chứng tỏ đó chỉ là điểm khởi đầu. Ba mùa tiếp theo, ông lần lượt bổ sung 3 ngôi sao hạng A gồm Mesut Oezil, Alexis Sanchez và Petr Cech. Có điều, những thương vụ ấy đến không đủ dồn dập, không đủ kịp thời để Arsenal hoàn thiện đội hình. Ông mua quá ít để vá víu những chỗ rách đội hình suốt thời kỳ dài chắt chiu. Đến giờ, Pháo thủ vẫn thiếu một tiền đạo và một trung vệ đẳng cấp.
Trước mùa 2016/17, Granit Xhaka được đưa về từ rất sớm, mở ra một mùa hè đầy triển vọng. Nhưng có vẻ như thay vì là một sự khởi đầu hứa hẹn, Xhaka lại đóng dấu chấm hết cho kỳ chuyển nhượng hè 2016 của Arsenal. Và thất bại trước Liverpool ở vòng 1 có vẻ như sẽ khiến Wenger phải lặp lại kịch bản của hè năm 2011. Năm đó, sau thất bại 2-8 trước M.U, Giáo sư cuống cuồng đem về Per Mertesacker, Mikel Arteta và Andre Santos. Cuối mùa 2011/12, Arsenal tay trắng.
Tất nhiên, với 100 triệu bảng ngân sách chuyển nhượng như lời khoe mẽ của ban lãnh đạo, Arsenal lúc này có lợi thế hơn nhiều so với 5 năm trước. Nhưng ở thời điểm mà hầu hết CLB đã ổn định đội hình, sẽ không dễ để Wenger tìm ra những mục tiêu phù hợp và thực sự chất lượng. Chính ông đã tự đặt mình vào thế bị động như bây giờ, dù đã "đề-pa" rất sớm so với các đối thủ trực tiếp.
ĐẾN LÚC THAY ĐỔI?
Trong một giải đấu quy tụ toàn những siêu cường trên băng ghế huấn luyện như Pep Guardiola, Jose Mourinho, Juergen Klopp, Antonio Conte và Mauricio Pochettino, sẽ không phải là một thảm họa nếu Arsenal không thể giành chức vô địch. Họ có thể thất bại, nhưng không được phép thất bại từ trước khi bắt đầu, một cách bất lực như trong trận gặp Liverpool.
Đồng hồ đã đếm ngược với Wenger, nhất là trong bối cảnh hàng loạt ca chấn thương đang dày vò lực lượng mỏng manh đến tội nghiệp của Arsenal. Những cầu thủ chất lượng trên thị trường chẳng bao giờ thiếu mặc cho Giáo sư ca thán, cái thiếu là sự quyết tâm và bạo dạn của chính ông. Hoặc là tìm lại hình ảnh một nhà cầm quân trẻ giàu hoài bão của mùa Hè 1997, hoặc là Wenger sẽ phải theo bước đồng sự cũ David Dein rời mái nhà Emirates trên tư cách kẻ thất bại. Có điều, vế đầu tiên xem ra rất khó xảy ra với một ông lão đã cận kề ngưỡng thất thập...